Đứng giữa mùa thu


Đứng giữa mùa thu
Tự bao giờ em đứng giữa mùa thu
Lá đã rụng để gió về ngơ ngác
Cánh chim nào bay về miền đất khác
Kéo thêm dài những sợi nắng heo may.

Tự bao giờ trong làn gió thoảng bay
Em đã nghe tiếng thở dài cố nén
Nhịp âm thầm của trái tim lỗi hẹn
Ngập ngừng rung những nốt lặng ngân dài.

Tự bao giờ trong sương sớm ban mai
Em đã nghe giá lạnh luồn rất khẽ
Từng hạt trong veo đậu làn mi run nhẹ
Để lại trào những giọt lệ bâng khuâng.

Tự bao giờ em thôi chẳng chờ mong!
Anh đã đến, cũng để rồi đi mãi
Bỏ quên em, một mình thôi, đứng lại
Đứng lại một mình, một mình giữa mùa thu…

1 – 3/08/2010

Nhặt lại mấy cái note cũ trên facebook cho vào đây. 

Posted in my facebook profile on Thursday, August 12, 2010.

Compose cái này từ hôm nọ mà quên ko post! 😛

Hôm nọ đi ăn tiệc sinh nhật thằng Ỉn nhà mình, ngồi trên ô tô, nghe sis kể về thằng bé ngày đầu tiên đi học mẫu giáo. Ỉn nắm tay Cún, 2 đứa đứng ở sân trường chờ vào lớp, Ỉn tuyên bố ngay câu sặc mùi nghệ thuật như sau: “2 chị em đứng giữa mùa thu.” Dĩ nhiên là cười sằng sặc!

Đợt vừa rồi về nhà nghỉ hè, nó cũng về nhà chơi. TRong khi dì đang ngồi chăm chú xem Phineas and Ferb thì chợt có 1 câu sốc cự lọt vào tai từ cô cháu đang ngồi cầm sách tranh của dì chơi như sau:

Bé trai ơi, bé trai ơi
Không có ai cả, chỉ mình em thôi.

Giật mình nhìn xuống, thấy hình 1 thằng bé trai đang ngồi khóc hu hu, nước mắt tung xòe tứ phía. Ôi cô cháu 3 tuổi thơ thẩn của tôi! Kể chuyện này lại cho chị mình nghe, được nghe câu comment “sao nhà mình toàn người hấp thế nhỉ!” Dĩ nhiên là câu comment trên nhận được sự ủng hộ tuyệt đối từ mình rồi! :))

Quay trở lại câu chuyện “đứng giữa mùa thu”, nghe xong câu nói bất hủ của cháu, thấy quá tâm đắc với 4 từ này nên lập tức trong đầu đã lóe ra 2 câu thơ. Những câu sau về nhà bịa nốt. Cũng lâu rồi ko làm bài thơ nào theo thể loại tự gọi là “thơ dễ dãi” – mà chị mình tuyên bố “1 ngày làm được vài bài” này! :)) Đọc thấy hơi buồn cười cơ mà cũng vui. Tặng cháu gái vì cảm hứng đến từ câu nói của cháu! 😉

P/S: mỗi khi làm thơ lại thấy thắm thiết yêu tiếng Việt!

2 thoughts on “Đứng giữa mùa thu

  1. Tự bao giờ em thôi chẳng chờ mong!
    Anh đã đến, cũng để rồi đi mãi
    Bỏ quên em, một mình thôi, đứng lại
    Đứng lại một mình, một mình giữa mùa thu…

    Like

Leave a comment