Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín trục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh rợn chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh
Gần xa nô nức yến anh,
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân.
Dập dìu tài tử giai nhân,
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Hải ngồi ngơ ngẩn bên thềm
Tay thời cầm sách, lòng thèm đi chơi.
Phũ phàng én cứ đưa thoi
Để xuân của Hải ngậm ngùi phôi pha
Sách ơi sách có mặn mà?
Thôi thì Hải có sách là tri ân!
Xuân tàn thì đành mặc xuân
Sách đâu nào biết sắc hồng trên môi.
Cháu trân trọng xin lỗi cụ Nguyễn Du vì đã sử dụng từ câu “ngày xuân con én đưa thoi” cho đến “ngựa xe như nước, áo quần như nêm” cho vào bài than thở này của cháu. Dẫu sao cụ cũng sẵn lòng tiếc thương cho những xuân thì bị vùi dập, phôi pha. Bài này của cháu cũng là chung một cảm hứng ấy thôi ạ. Coi như cũng là có chút liên quan.
Cái nữa là âu cũng tại mẹ cháu cho cháu học thuộc Truyện Kiều từ năm lớp 2, đâm ra bây giờ cháu mới hay có tật vừa lái xe trên đường vừa lẩm nhẩm một đoạn truyện Kiều tùy tâm trạng, rốt cục mới ra nông nỗi là trên đường đi học về hôm nay nảy sinh ra cái bày này đây ạ. Xin cụ lượng thứ.
tick like
LikeLike