Em vẫn đợi một mùa thu
Quay về trong lá cỏ
Trong những câu hát vu vơ
Và những dòng thơ bỏ ngỏ
Viết cho anh.
Em vẫn đợi một ngày trời xanh
Nắng êm đềm ngập tràn trong đáy mắt
Những phút giây xôn xao
Dù chúng ta chỉ im lặng
Nhìn nhau.
Em vẫn đợi một cơn mưa ngâu
Phủ nỗi nhớ vơi đầy lên phố vắng
Lắng trong nụ cười
Là cồn cào ánh mắt
Chờ ai.
Em vẫn đợi một ngày mai
Thấy tim mình bỗng rung lên khe khẽ
Nhưng có lẽ nào tự bao giờ bỗng thế
Trái tim này
Ngừng biết yêu thương…
Em vẫn chờ
Nhưng mỗi ngày qua lại chỉ càng thêm
Thấy tình yêu như nước trên sa mạc
Ảo ảnh gần xa
Chỉ làm ta thêm khát
Càng lại gần chỉ càng thấy hư vô…
Ngày 12/02/2012
Viết trong một buổi chiều ngồi học bài, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết trắng cả bãi cỏ trước nhà, lại nghĩ mùa thu quay lại thì hay biết mấy.
Mấy hôm trước đó ở lớp philosophy, giáo sư có mời một ông Hindu monk đến nói chuyện, có đề cập đến bám chấp, đến sự tìm kiếm hạnh phúc nhưng chỉ kết thúc bằng khổ đau… Con người cũng là những thực thể kiếm tìm hạnh phúc, nhưng càng khao khát bao nhiêu thì rốt cục lại chỉ càng khổ đau bấy nhiêu. Giống như ảo ảnh nước trên sa mạc, càng kiếm tìm nước, càng lại gần nó, càng kì vọng sắp được uống nó thì lại chỉ càng cảm thấy khát và tuyệt vọng hơn khi nhận ra đó chỉ là ảo ảnh. Rất thấm thía liên tưởng này…
Hay quá!
“Nhưng mỗi ngày qua lại chỉ càng thêm
Thấy tình yêu như nước trên sa mạc
Ảo ảnh gần xa
Chỉ làm ta thêm khát
Càng lại gần chỉ càng thấy hư vô…”
LikeLike
mình thích 🙂
LikeLike