The unsent letter

Back in university, there was a time when I composed quite a few poems. Actually, it was more like poems coming to me than me writing them because the words came and fit one another so naturally… It was in the first hours of my last day in Saigon before I come back someday I don’t know when. Not long after I woke up, when I was sitting at my table working on an unfinished report, I picked up my pen and a piece of paper. And the words started to materialize themselves, in the light of a breaking dawn.

Độc lập trong suy nghĩ

Lại tiếp tục câu chuyện độc lập cá nhân đang dang dở ở bài viết trước (Nghĩ về độc lập cá nhân nhân ngày độc lập của Mỹ). Hải Hải sau khi đạt được 2 “cảnh giới” physical independence và financial independence là hí hửng lắm, cho là mình tự lực cánh sinh rồi đây. Dần dà rồi mới nhận ra, ah hóa ra mình chưa độc lập như mình nghĩ, vẫn còn phụ thuộc vào người khác nhiều lắm, nên lại tiếp tục phấn đấu đạt tới “cảnh giới” tiếp theo thôi. Cả bài này chỉ thảo luận một chuyện: độc lập trong suy nghĩ. Mark Twain có một câu này mà mình rất thích: “Whenever you find yourself on the side of the majority, it’s time to pause and reflect.” (Bất cứ khi nào bạn thấy mình cùng phe với số đông, thì đó là lúc nên dừng lại và suy ngẫm). Câu này có thể áp dụng vào đây.

Nghĩ về độc lập cá nhân nhân ngày độc lập của Mỹ

Mỗi quốc gia có một ngày để nhớ về và ăn mừng sự độc lập của quốc gia mình, sao mỗi cá nhân không có một ngày để kỷ niệm và ăn mừng sự độc lập của bản thân nhỉ. Một ngày như vậy, nếu có, đáng quan trọng và đáng ăn mừng không kém gì ngày sinh nhật cả, vì có những người sinh ra rồi lớn lên rồi cũng mãi đâu có tự đứng trên đôi chân của mình được, thì cũng có khác gì trẻ con. Trở nên độc lập, bởi vậy, mà chính là một bước tiến lớn đáng ghi nhận. Từ cái sự liên quan này, mà nhân ngày nước Mỹ tưng bừng bắn pháo hoa khắp nơi ăn mừng độc lập quốc gia, mình ngồi “bàn luận” chút xíu về tự lập cá nhân.

Chuẩn khác

Nhìn vào gương thấy khuôn mặt đã có tí nếp nhăn, ánh mắt nhìn cũng có chút phong trần trầm mặc ra vẻ có chút trải nghiệm, mình thấy đắc chí lắm. Chỉ có mấy đứa con gái mới phải lo thế là lão hoá rồi, vừa xấu mặt lại vừa già tính thế này,…

A springtime story of my purest Hanoi

A piece written on airplane in tonight’s flight from Hanoi to Saigon The spring’s meetup. With this special person who is the first and one of the only two people who feel like Hanoi to me. The purest and most beautiful essence of it. * Because of my job, I used to travel to Hanoi…

Our soul doesn’t need a masquerade

I have been telling apart appearance and so-called ‘soul’. But today I suddenly realize how similar they are. Just as I can use cosmetics for my face, I can cover what looks ‘ugly’ to people in my mentality.

I prefer light make-up through which I can still recognize the flaws of my face, though less apparently. But what about the dark side of my character? Should I wear a ‘thick make-up’ on it to make myself more ‘adorable’ in people’s eyes?